Là một cụm cây um tùm sau hè nhà Nội còn vướng lại trong ký ức tuổi thơ thơm thơm những mùi hương.
Cứ mỗi mùa Đông, mùi hương nhu lại tỏa ngập ba gian nhà gỗ. Là ông (bà) Nội, cũng có thể là chú, thím, o đang nấu nước tắm. Mùa Đông, mưa lâm thâm, không được chạy lon ton ra bến Ghềnh (gọi là bến Ghềnh ví có rất nhiều đá tảng, rất to và gập ghềnh) ùm xuống làn nước lạnh teo, nên mỗi tuần bị đè ra "lột da" 1-2 lần. Hihi. Lột (tắm í) xong là người thơm lắm. Thơm từ chiếc áo mỏng trong cùng, thơm ra tới tận chiếc áo len dày sụ. Áo len có nhiều sợi là thế cũng không thể níu giữ được mùi hương ấy, mùi của hương nhu nồng nồng quyện với lá bưởi dìu dịu cứ thế mà tự nhiên sà xuống chăn, trốn vào gối và nằm lại trong những vân gỗ nâu của chiếc giường con, thơm suốt một mùa Đông xưa.
Con gái và... con nít miền quê ấy bao giờ cũng có một mùi thơm đặc trưng từ lá cỏ. Thơm từ chân tóc đến tận ngón chân. Nội làm dấu em bằng mùi hương nhu thì phải (hay Nội muốn em lúc nào cũng là cô gái thơm thơm và nhu mì?) Nồi nước tắm của em bao giờ cũng chỉ toàn thứ lá có gân tia tía ấy + một tẹo màu xanh của bưởi cho hương thơm đằm lại.
Lâu lắm rồi, không thấy ai nấu nước lá khi mùa Đông về.
Góc hè nhà Nội, hương nhu cũng biệt dấu.
Nhưng vườn nhà em ở BD thì vẫn còn. hihi. Có cả hương nhu và bưởi đấy nhé!
Lúc nào về, em cũng ra đấy, bứt vài lá nho nhỏ, vò vò trong tay rồi đưa lên mũi hít hà.
Em vẫn "thơm" từ đầu đến chân đấy, hương nhu nhắn giùm cho Nội yên tâm!
Cứ mỗi mùa Đông, mùi hương nhu lại tỏa ngập ba gian nhà gỗ. Là ông (bà) Nội, cũng có thể là chú, thím, o đang nấu nước tắm. Mùa Đông, mưa lâm thâm, không được chạy lon ton ra bến Ghềnh (gọi là bến Ghềnh ví có rất nhiều đá tảng, rất to và gập ghềnh) ùm xuống làn nước lạnh teo, nên mỗi tuần bị đè ra "lột da" 1-2 lần. Hihi. Lột (tắm í) xong là người thơm lắm. Thơm từ chiếc áo mỏng trong cùng, thơm ra tới tận chiếc áo len dày sụ. Áo len có nhiều sợi là thế cũng không thể níu giữ được mùi hương ấy, mùi của hương nhu nồng nồng quyện với lá bưởi dìu dịu cứ thế mà tự nhiên sà xuống chăn, trốn vào gối và nằm lại trong những vân gỗ nâu của chiếc giường con, thơm suốt một mùa Đông xưa.
Con gái và... con nít miền quê ấy bao giờ cũng có một mùi thơm đặc trưng từ lá cỏ. Thơm từ chân tóc đến tận ngón chân. Nội làm dấu em bằng mùi hương nhu thì phải (hay Nội muốn em lúc nào cũng là cô gái thơm thơm và nhu mì?) Nồi nước tắm của em bao giờ cũng chỉ toàn thứ lá có gân tia tía ấy + một tẹo màu xanh của bưởi cho hương thơm đằm lại.
Lâu lắm rồi, không thấy ai nấu nước lá khi mùa Đông về.
Góc hè nhà Nội, hương nhu cũng biệt dấu.
Nhưng vườn nhà em ở BD thì vẫn còn. hihi. Có cả hương nhu và bưởi đấy nhé!
Lúc nào về, em cũng ra đấy, bứt vài lá nho nhỏ, vò vò trong tay rồi đưa lên mũi hít hà.
Em vẫn "thơm" từ đầu đến chân đấy, hương nhu nhắn giùm cho Nội yên tâm!